3000 lượt xem
0 bình luận

Đi tìm tình yêu

Anh các bạn, tuổi gần 3 sọi, đang bị cái bệnh mà các nhà khoa học gọi là “Hội chứng suy giảm và rối loạn khả năng giao tiếp trong cộng đồng, với đối tượng khác giới”, hay nói ngắn gọi hơn, theo cách gọi của các cụ, là Ế.
Anh ế thì cũng chả ảnh hưởng đến các bạn đâu, nhưng các cụ nhà anh, ông bà, rồi thì cô dì chú bác, cậu mợ, rồi thì gần đây nhất là bố mẹ anh, cứ ầm ầm lên giục anh cưới vợ.
Rằng thì là:
– Đấy, bằng tuổi bà bây giờ, người ta đã có chắt bế đầy đường, bà trông mà sốt cả ruột. Thôi, tranh thủ lúc bà con khỏe mạnh, mày cưới nhanh nhanh lên, cho bà thằng chắt.
Hoặc là:
– Chú nói thật với mày chứ, mày thấy thằng Hàng, con ông Họ đấy, trước học cùng lớp mày, mà vừa lấy vợ tuần trước xong, cả làng ăn cỗ. Tầm tuổi mày bây giờ, chúng nó cưới hết rồi. Mà mày thì chưa dẫn được con nào về nhà, nhanh nhanh lên cháu ạ !
Rồi:
– Già đến nơi rồi mà vẫn để bố mẹ lo cho từng ly từng tí. Mày cưới phắt đi cho tao nhờ, thôi, tao quyết rồi đấy. Sang năm cưới.Đến là nản, mà các bạn biết anh rồi đấy. Anh gặp các bạn, mấy thằng ngồi với nhau thì chém gió ảo tung chảo, ấy mà hễ gặp gái là lại run như cầy sấy. Tay gãi tóc, óc mông lung, chân đạp tứ tung, miệng lùng bùng ấp úng, chả nói được câu nào, nên là gái nó khinh.Anh thì cũng ngại làm quen, nên là già đầu rồi mà quanh đi quẩn lại vẫn chưa có em nào cả.

Đấy là chuyện hơn hai tháng trước, thời gian trở lại đây, anh, dù rất là khó chịu khi tiếp xúc với gái, cũng chiều lòng bố mẹ mà có vài cuộc trăng hoa, xin kể ra đây để các bạn cùng chia sẻ.

Part 1: Bạn của em gái.

Họp gia đình, tức là anh với em gái anh ngồi nói chuyện, anh cũng lấy hết can đảm mà nhờ em gái anh giới thiệu cho anh 1 đứa. Bạn em gái anh thì nhiều, toàn em xinh, mỗi lần nó rủ đến nhà chơi, anh nhìn thấy mà xấu hổ lắm, tới mức chui vào chăn mà trốn. Thế quái nào lại ngủ quên mất, lúc tỉnh dậy thì mấy em ấy lại về cụ nó mất rồi. Đâm ra là chưa kịp làm quen.

Em gái anh nghe xong, cười sằng sặc mà rằng:
– Sao chả bảo sớm, thế giờ anh thích đứa nào?
– Anh biết đứa nào vào với đứa nào đâu. Mà thế nào chả được ! Anh thẹn thùng đáp.
– Thế cái Giang nhé?
– Giang nào nhỉ?
– Cái đứa hôm nọ anh uống trà đá, em dẫn vào gặp đấy, cao 1m7, học giỏi, đảm đang lắm, ngoan hiền nữa, tính được lắm.
Anh nghe mãi chưa thấy đoạn nào tả về nhan sắc. Mà chắc con bé Giang này nhan sắc có vấn đề rồi, nên là em gái anh mới phải tả hết công dung ngôn hạnh để lấp liếm đi như thế.
Anh thì cũng chả cần con gái phải đẹp lắm, nhìn được là tốt rồi. Nhưng cũng không được xấu quá. Tính anh là hay thức đêm làm việc, khoảng 3h mới ngủ được. Nghĩ tới cảnh đêm đêm chui vào chăn, quay sang nhìn vợ mà cứ tưởng cá sấu lên bờ, rồi là sợ sệt cả đêm, đề phòng mình ngủ đi, nó tợp mình 1 cái thì rồi đời, thế, chả mấy mà chết.
Anh vội cản:
– Thôi, người khác đi, mét bẩy cao quá, anh có hơn mét 6 tí, đi lệch lắm !
– Hay là con bé Mai, cao tầm mét sáu thôi, đúng ý anh, là cái đứa mà em dẫn về nhà rồi ấy. Tóc dài, xinh cực kì, nhà giàu, ăn mặc xì tin lắm.

Đám này còn có vẻ được, gì chứ xinh là anh thích. Đàn ông thằng nào chả thế, đến chọn trâu người ta còn phải xem dáng: Mồm gấu dai, tai lá mít, đít lồng bàn, nữa là chọn vợ. Ấy nhưng mà anh kinh mấy em nhà giầu lắm. Anh thu nhập mỗi tháng có tầm 2 củ, trừ tiền thuốc lá, trà đá, bia bọt ra cũng chả được bao nhiêu, chả biết có đủ nuôi vợ không, mà lại con nhà giàu, ăn mặc xì tin, dùng đồ hiệu nữa chứ. Làm thân con trai mà phải nhờ nhà vợ, nó như là chó chui gầm chạn, nhọ vô cùng tận.

Vụ này có lẽ hỏng.

– Thôi cô ạ, xinh quá khó giữ.
– Anh lắm chuyện lắm cơ, cao quá cũng chê, xinh quá cũng chê, thế bây giờ thế nào?
– Thì giới thiệu thêm đứa nữa đi
– Nốt đứa này thôi nhé, đám này mà anh không ưng nữa thì chịu, anh tự đi mà tìm !
Anh cũng mệt lắm rồi chứ tưởng không à? Đang sống độc thân vui vẻ, ăn chơi tới bến, tự dưng phải rước cục nợ vào thân, chiều 5 giờ về điểm danh, đêm 11h trả bài, chủ nhật đáng ra được ngủ thì lại phải vác xác đi vấn an ông bà già vợ. Tiền đáng ra có bao nhiêu thì tiêu, khỏi nghĩ. Giờ đến cuối tháng phải nộp lại, đầu tháng ngửa tay xin vợ, thật, nhục như chấy !
Ấy dưng mà vì ông bà bố mẹ, anh cố, nếu không lần nào về quê cũng bị nhắc, tuần nào các cụ cũng điện lên hỏi thăm, có đến nước chết !

– Ừ thì nốt, quá tam ba bận !
– Cái Thu, cũng gần nhà mình, xinh, da trắng, cao 1m62, hay nói, vui tính lắm. Mà lại gần nhà mình.

Đám này được, gì chứ, bố mẹ anh cũng dặn là phải lấy vợ gần nhà, sau này có gì thăm nom bố mẹ vợ cũng đỡ vất vả, mà sống quây quần nó mới vui. Mà lại còn vui tính nữa chứ. Anh tính trầm, ngại giao tiếp, ít nói, trước cũng định mua con chó về cho nó đỡ quạnh, nhưng lại ngại chăm, thôi thì cưới vợ vui tính cũng được, ít ra là có thể thay mình nói chuyện với hàng xóm, mà lại đỡ phải cho ăn, thi thoảng dắt ra công viên như chó.

– Được
– Thế anh định bao giờ gặp?
– Càng sớm càng tốt
– Chủ nhật tới nhé, để em hẹn nó, mà nhớ dậy sớm mà đi đấy !
– Ừ, nhớ rồi,

Chủ nhật, anh hẹn đồng hồ 5 giờ sáng, tắm rửa, cạo râu ria sạch sẽ, mặc bộ đồ mới mua, xịt thêm ít nước hoa cho nó danh giá. Xong xuôi mới có 5 giờ 10, sớm quá. Lại mở máy lên ngồi online tiếp, vào diễn đàn mà chả đọc được bài nào cả. Đầu óc cứ tưởng tượng mông lung, hồi hộp khôn tả, y như là hồi thi đại học.

Đợi mãi cuối cùng cũng đến 7 rưỡi, phóng xe đến quán Hoa Nhài. Ngồi đợi 30p thì em điện thoại rung. Em nó tới.

Oh, shit.
Khi em nó bước vào, tự dưng anh cảm thấy căm thù em gái anh khôn tả. Tại sao nó lại không tả với anh cái vụ cân nặng nhỉ.
Em này đúng là cao 1m62, đúng là da trắng, nhưng mà kích cỡ thì ôi thôi…Nhác trông anh đoán là phải đến 90 cân chứ chả ít, trông như con voi con.
Anh cảm thấy nền đất rung rinh, đồng pha với nhịp tim.
Ngay lập tức anh muốn điện thoại đến WWF mà ngợi khen cái công tác bảo tồn động vật hoang dã của Việt Nam, rồi anh lại xoay chuyển ý nghĩ, có lẽ là nên điện đến vườn bách thú để thông báo vụ voi ma mút xổng chuồng.
Em nó bước vào bàn, ngồi xuống, nhìn anh cười tươi tắn.
Cái ghế Inox Hòa Phát như muốn sụm xuống trước cân nặng của em nó.
Anh tưởng tưởng một ngày kia, chụp ảnh cưới, thay thợ ảnh bắt anh bế cô dâu tí hon kia trên đôi tay còi cọc của anh, chạy khắp dải đê xanh bát ngát mà toát mồ hôi hột.
– Anh tới lâu chưa? Giọng thỏ thẻ oanh vàng, cất lên !
Đã từ lâu anh nghiệm ra chân lý: phụ nữ béo thì có tông giọng cao. Siublack là một ví dụ. Với cái chất giọng của em lúc bấy giờ. Nếu năm vừa rồi có thi VietNam Idol thì Uyên Linh chỉ có mà xách dép. Anh nghe mà rợn hết người, vội liên tưởng đến cuộc đời anh sau này, có lẽ là một vở Opera kéo dài bất tận.
– Ừ, anh mới tới
– Anh là Chi à? Em là Thu
– Ừ, ừ…chào em
– Anh uống gì, để em gọi?
Lúc này thì anh choàng tỉnh, gì thì gì, mình vẫn là thằng con trai, đây là lúc cần tỏ ra ga lăng, chủ động. Anh vội cất tiếng sang sảng:
– Tiểu nhị, nhầm, chủ quán, cho 2 cốc nước lọc.
Quán vắng Teo, em phục vụ xinh ơi là xinh mang hai cốc nước ra. Anh khẽ đẩy menu về phía em, mắt chớp chớp đầy thân thiện:
– Em gọi đồ đi.
Em mỉm cười nhìn mình đầy giả tạo rồi chúi mặt vào cái menu, ngắm nghía tới lui, đoạn bảo:
– Cho chị cốc hoa quả dầm.
– Ơ, anh cốc nâu đá.
Nâu đá nó là thói quen của anh, chả phải là nghiện cà phê, cơ bản là do hay chui vào quán wifi ngồi, gọi nâu đá làm việc cho tỉnh táo, và…đỡ tốn.
Hoàn thành cái trách nhiệm cao cả của người con trai trong buổi gặp mặt. Mình ngồi trơ như phỗng, bụng chỉ muốn về cho nhanh, đang nhìn xa xăm thì em hỏi.
– Anh có thích đọc sách không?
Tí sốc ! Câu đầu tiên đã định tìm hiểu sở thích cá nhân, em này kết mình thật à?
– Ờ, anh cũng không đọc nhiều lắm !
– Anh đọc cuốn Mùa đông tình cũ chưa? Hoa phượng cuối mùa, Giọt lệ khóe mi?
Anh thì ghét đọc sách, nhiều chữ quá, đặc biệt là mấy cái truyện tình cảm vớ vấn như thế này. Giết thời gian, vô bổ.
Chưa kịp trả lời thì em nó đã sổ ra 1 tràng.
– Nhân vật Linh trong Mùa đông tình cũ chết thảm quá anh ạ, mà anh người yêu tệ thật, có mới nới cũ, yêu gì thì chỉ yêu một người thôi chứ, mà kể ra còn tại bà mẹ chồng nữa…
Thế là anh câm nín, ngồi nghe em nó tràng giang đại hải về nỗi đau của mối tình đơn phương, về trái đắng trong tình yêu, về nỗi khắc khoải của những tháng ngày xa cách…
Đồ uống được vừa được mang ra, em nó hút một hơi cạn sạch đấy cốc, rồi nhanh như chớp xử lý mớ hoa quả trong cốc lấy sức, rồi tiếp tục về những chuyện tình cổ tích, anh thì miên man suy nghĩ về trận đế chế chiều qua.
– ….đúng không hả anh?
– À, ừ, đúng ! Mà em đang nói về gì nhỉ?
– Tình yêu ấy, nó thật là – Em ơi, cho chị cốc sinh tố bơ nữa nhé ! – đẹp phải không anh?
– Ừ, tình yêu rất là đẹp !
Anh ngán ngẩm đáp. Bụng nghĩ: đẹp cái khỉ gì? Đã yêu quái bao giờ đâu mà biết, chắc là nhiều màu sắc như cốc hoa quả dầm em nó vừa gọi, vàng óng như cốc xoài dầm em mới uống xong, và óng ánh như cốc sinh tố bơ sắp tới. Mà uống khỉ gì lắm thế? Mới 30 phút mà đã hết 3 cốc rồi.
…………………
– Anh biết không, em ước mình sẽ gặp được một chàng trai tốt bụng và dễ thương như David ấy?
– David đội tuyển Ý à?
– Không. David trong tiểu thuyết Hoàng hôn buông xuống em vừa nói ấy.
– Uh, David là chàng trai tốt
…………………
Anh chán hẳn, chả biết nói gì nữa, đành lặng câm với anh mắt xa xăm, miệng cười mỉm đầy nét phong trần.
Tay liếc nhìn đồng hồ ý tứ.

Hai tiếng ròng rã trôi qua, nghe chừng em nó nói nhiều cũng mệt, anh bèn bảo:
– Uhm, em mệt chưa, mình về nhá
– Vâng ạ, mà nói chuyện với anh vui thật đấy. Anh nói chuyện hay thật
Hợ, từ thuở cha sinh mẹ đẻ mới có người khen anh nói chuyện hay.
Mà của đáng tội, anh nói đã làm gì tới chục câu. Toàn ậm ừ là chủ yếu

Thanh toán xong, đường ai nấy đi. Anh về nhà với tâm trạng đầy thất vọng.

Em gái anh trông thấy, vồn vập hỏi:
– Thế nào, tốt chứ anh?
– Ừ, được
– Nó có được không?
– Cũng tàm tạm
– Thế để em mai mối thêm nhá
– Ừ

Đêm, nằm nhớ lại em nó, tự dưng lòng anh lại trỗi lên nỗi cảm thương vô hạn, thôi thì dẫu sao nó cũng là người đầu tiên khen anh nói chuyện có duyên. Mà đó cũng là lần đầu tiên anh nói chuyện với con gái được lâu như thế. Em nó lại là động vật quý hiếm cần được bảo tồn. Đời mấy ai có cơ hội ấy.

Hôm sau, anh bảo em gái:
– Cô cố vun vén cho anh vụ ấy nhé !
Em gái anh nhăn mặt bảo
– Hỏng rồi anh ạ?
– Sao thế?
Nó bảo, có thằng khác vừa mới tỏ tình rồi.

Haizz. Thế là anh vẫn ế vợ, đời bạc thật.

 

Bài viết khác
Bố kể cho Sam

Bố kể cho Sam

Bởi Fang.2F
January 17, 2020 · 1 phút đọc

Viết cho con gái

Viết cho con gái

Bởi Fang.2F
July 14, 2017 · 1 phút đọc

Chia sẻ suy nghĩ về việc học và viết

Chia sẻ suy nghĩ về việc học và viết

Bởi Fang.2F
January 15, 2015 · 1 phút đọc