1515 lượt xem
0 bình luận

Voz ngoại truyện – Hồ bán trà

Thư sinh họ Nguyễn, người Bắc Hà, đã đỗ tú tài, song vì gia cảnh túng bấn, bèn mở website tìm đất, bán nhà làm kế sinh nhai.
Bấy giờ gặp tiết đại hàn, trời rét căm căm, Nguyễn sinh trên đường đi làm về, qua phố Hoàng Hoa Thám, chợt thấy bên vệ đường có thiếu nữ tuổi chừng đôi tám, đang phụ mẹ bán trà. Sinh nhác trông thiếu nữ thấy mắt phượng mày ngài, nét duyên khôn tả, lấy làm thích lắm, bèn dừng xe lại ghé quán mà uống trà, bụng cũng muốn dò thăm gia thế. 
Cô gái bưng khay trà đặt trước mặt sinh, đoạn quay mặt đi luôn, sinh muốn níu tay lại mà hỏi han, song vì mẫu thân cô gái cũng ở đó, lại trông hình dáng dữ tợn, đành ngồi thêm dăm phút, rồi ôm hận mà về.
Sinh từ lúc gặp cô gái, mơ tưởng khôn nguôi, đã canh ba mà vẫn trằn trọc không sao ngủ được, bèn mở máy online, lên diễn đàn lập theard mà tâm sự.
Chúng bạn nghe sinh kể lể, cũng lấy làm hâm mộ, bèn hẹn nhau ngày ấy, giờ ấy mà ra quán, ao ước một lần được trông thấy bóng mỹ nhân. Sinh vì rộng lượng, cũng không lấy làm khó chịu.
Đúng hẹn, chúng bạn tới trà quán mà tụ tập, chỉ thấy một mình bà lão ngồi bán trà, tiệt chẳng thấy bóng dáng cô gái đâu cả, đành chán nản mà về.
Song nhớ lại lời sinh tả, lại nghĩ cô gái kia quả thực sắc nước hương trời, nên vẫn chưa cam lòng mà cùng hẹn nhau dịp khác.
Lần sau tới, thấy có thêm một cô gái khác, tuổi ngoài 20, dung mạo tầm thường, chắc là người chị, đang ngồi phụ giúp bà lão, mà bóng dáng thiếu nữ hôm nào, chỉ như cánh nhạn, tuyệt không thấy tăm hơi.
Bấy giờ trời lạnh, bà lão ngồi bán hàng cũng không trữ nhiều đá, chúng bạn bèn bàn nhau gọi nhiều đá, đặng cho hết rồi mà bà lão gọi cô gái mang ra chăng.
Quả nhiên chẳng bao lâu đá hết, bà lão liền bảo:
– Này, mày gọi em mang thêm đá cho mẹ đi.
Cô chị bèn rút điện thoại ra bấm bấm. Độ khoảng thời gian hết một tuần trà, thấy xa xa có dáng người cầm túi đá tiến lại. Chúng bạn lấy làm mừng lắm, bèn rút điện thoại, máy ảnh ra định chụp. Song tiến lại gần, thì lại là một cụ già, xem chừng là bà ngoại của cô gái, lấy làm thất vọng lắm, bèn ngậm đắng mà uống nốt chén trà, đoạn tản đi mỗi người một ngả.
Sau, có kẻ vẫn kiên trì, thường sớm tối ghé quán trà, nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy mặt cô gái, quả là như thực như hư, không biết đâu mà dò hỏi.

Lại nói, sinh từ hồi gặp cô gái, vẫn lấy làm nhung nhớ, từ ấy cứ sáng sáng tới quán trà, ngồi đến tối mịt mới về, dù gió mưa, giá rét căm căm cũng không trễ biếng khi nào.
Tới mức mà bụng đói chân run, không lấy làm nhụt chí, mà công việc làm ăn đành lỡ dở hết vậy.

Hôm ấy, vừa từ quán trà về, tự thấy trong người mỏi mệt, bèn online một chút rồi tắt đèn gập lap mà đi ngủ. 
Chui vào trong chăn thì thấy có người lạ trần truồng nằm trong chăn, sinh lấy làm hoảng lắm, thò tay sờ thử thì thấy da dẻ ấm áp mịn màng, rõ ràng là của một người con gái. Bụng bớt sợ, sau cũng thấy thích, bèn hít hà ngửi thử, thấy da thịt không chỗ nào không thơm, liền lấy tay vuốt nhẹ theo sống lưng từ trên xuống dưới, đến đoạn xương cụt, chợt tóm phải một chùm lông, kinh hãi lắm mà rụt tay về.
Bấy giờ trong vùng có giống hồ ly tinh, thường giả làm hình người mà lừa gạt, song khi biến hóa, vẫn còn cái đuôi là vướng, tùy việc tu luyện mà đuôi khi biến được khi không.
Sinh ngờ cô gái là hồ, bèn nói:
– Nương tử tới gạt ta chăng?
Cô gái bèn lấy ngón tay dí lên trán sinh mà rằng:
– Chàng thư sinh ngốc này, người ta đã một lòng quyến luyến, lại còn nỡ nghi ngờ nhau ư?
Hỏi rằng:
– Sao lại có lông đuôi phía sau?
Đáp:
– Chả những phía sau đâu, mà phía trước cũng có đấy, đàn bà con gái trên đời đều như thế cả, chàng chẳng biết ư?
Giọng cô gái nghe dịu dàng mà êm ái khôn tả.
Sinh cũng chắc dạ vài phần, bèn lấy tay mà sờ ra phía trước, quả cũng thấy rậm rạp khác thường.
Bèn ngượng nghịu mà rằng:
– Từ nhỏ chưa hề chung chạ với ai, việc ong bướm cũng chưa từng thử, nay xin lỗi nương tử vậy.
Lại sờ thử về phía sau, chỉ thấy nhẵn nhụi trơn tuột, lấy làm đắc ý lắm. Bèn ân ái cho thỏa thích, sinh cảm thấy như kiếm sắc mới mài, lần đầu đem thử, sự khoái trá trong lòng không bút nào tả xiết.
Trong lúc đầu gối tay ấp, lại hỏi rằng:
– Trước đây chưa hề giao thiệp, sao lại biết đến nhau?
Đáp:
– Chàng quên rồi chăng, nơi quán mà chàng hay uống trà, chính là nhà thiếp đấy !
Liền mừng quá mà hỏi luôn rằng:
– Phải người trong mộng bấy lâu không ?
Đáp:
– Đúng thế ! Thiếp vốn họ Hồ, tên gọi Diệp Anh, vì thấy chàng đối với thiếp, mãi ôm một mối si tình, nên hôm nay đem thân tới đây mà đền đáp.
Hỏi:
– Sao biết nhà nhau?
Đáp rằng:
– Lúc về có đi theo, sau nhân lúc chàng online mà chui vào trong chăn vậy.
Lại cùng nàng vần vũ thật lực.
Đến canh tư, cô gái trở dậy, từ biệt mà đi. Sinh hỏi đi đâu, đáp rằng:
– Phải về phụ mẹ dọn hàng, không thể nấn ná thêm được.
Hỏi:
– Còn được gặp nhau chăng?
Đáp rằng:
– Đêm mai thiếp lại tới, chàng cứ để cửa mà đợi. Mà đừng tới quán trà mà tìm thiếp nữa, kẻo mẹ nghi ngờ.
Từ đó, cứ nửa đêm cô gái lại tới, canh tư lại bỏ đi. Tình gối chăn ngày càng đằm thắm.
Được gần 1 tháng, người sinh gầy rộc đi trông thấy, người nhà hỏi, chỉ đáp không có chuyện gì. 
Dăm hôm sau thì ốm liệt giường, không thể gượng dậy được. Cô gái, vì nhà đông người ra vào, cũng không thấy tới nữa.
Chúng bạn đến thăm hỏi, thấy chàng ốm quá như thế, bèn mời một vị danh y nổi tiếng bấy giờ là Actemit tới chẩn bệnh.
Thầy thuốc xem mạch hồi lâu, lắc đầu, đoạn ngửa mặt lên trời mà thở dài.
Chúng bạn lấy làm kinh hãi lắm, bèn hỏi han về bệnh tật, đáp rằng:
– Dương khí suy nhược, sợ chẳng sống được bao lâu.
Hỏi: 
– Liệu gắng cầm cố thì được đến bao giờ?
Đáp:
– Chỉ bảy, tám chục năm nữa, đến ngoài trăm tuổi, tính mạng tất nguy !
Hỏi:
– Liệu chữa được không?
Đáp rằng:
– Không chữa được !
Nói đoạn cầm cặp mà về. Chúng bạn nhìn sinh rớt nước mắt, nhưng cũng chả biết làm sao.

Sinh mang bệnh trong người, lại ngày đêm tưởng nhớ đến cô gái, bệnh càng thêm nặng. 
Đêm ấy, nhân lúc vắng vẻ, cô gái lại đến, nhìn sinh cười mà rằng:
– Chàng thư sinh ngốc, mới không gặp mấy ngày, mà đã hao mòn thế này ư?
Liền lấy thuốc cho uống, Sinh uống vào thấy vị ngọt mà mát, mà thấy tinh thần sảng khoái, bệnh tật thuyên giảm hẳn.
Hỏi rằng:
– Thứ thuốc gì mà thần kỳ đến vậy?
Đáp:
– Thứ này nấu bằng quả la hán, bổ phế thuận tỳ, công hiệu lắm !
Rồi từ biệt mà đi luôn. 
Sinh uống thuốc mấy hôm, trong mình đã khỏe khoắn tươi tỉnh trở lại, đi đứng ăn uống đã bình thường.
Cô gái từ bữa đó cũng không tới nữa.
Sinh thì vào trông ra ngóng, tuyệt vẫn không thấy tăm hơi, muốn đến quán thăm cô gái, song nhớ lại lời dặn, lại chùng chình chả đi.

Một đêm, cô gái tới, bảo sinh:
– Đêm nay đến để từ biệt nhau đây !
Sinh cả kinh, hỏi han, chỉ đáp:
– Thiếp với chàng gặp nhau kiếp này, là bởi tiền duyên. Nay duyên hết, đành xa cách vậy. Gia đình thiếp sắp chuyển đi xa, chắc từ nay không còn gặp lại.
Hỏi đi đâu, cô gái nước mắt tuôn rơi, lắc đầu không nói.
Bèn kéo vào lòng mà vỗ về, đoạn lại đòi ân ái. Cô gái mới mắng yêu rằng:
– Chàng ngốc này, mới ốm sắp chết dậy mà đã đòi ong bướm ư, giữ thân lấy thân đi.
Sinh chỉ cười, chẳng biết làm sao.
Hai người ngồi nói chuyện đến suốt đêm, canh tư, cô gái lại đi, từ đó không trở lại.

Sinh nhiều lúc trong lòng nghĩ đến cô gái, nhớ nhung khôn tả, bèn trái lời, đến quán mà tìm, thì chỉ thấy hoang vắng tiêu điều, không có quán xá chi cả.
Hỏi han láng giềng, đáp rằng không biết, lại tả lại quán như thế, tên tuổi hình dáng cô gái như thế, đáp rằng từ trước tới nay, ở đây chẳng hề có quán xá nào, cũng không hề có ai là Diệp Anh cả.
Sau, đang đi trên đường, sinh gặp một đạo sỹ, tướng mạo phi phàm thoát tục. 
Đạo sỹ gặp sinh đã cười mà rằng:
– Người này thực có duyên với hồ đây !
Sinh cả kinh, liền mời về nhà, kể lại hết chuyện, đoạn hỏi han. Đạo sỹ mới đáp rằng:
– Thế thì quả thực là hồ, không nhầm lẫn đi đâu được.
Hỏi:
– Muốn gặp lại thì phải làm sao?
Đáp:
– Loài này nhiều tài phép, lại biết mê hoặc người, muốn tìm khác chi bắt trăng dưới nước.
Sinh đành chịu phép, không biết làm sao.

Năm Tân Mão, bạn mỗ, vốn có quen với Nguyễn sinh, kể lại chuyện này. Nay xin ghi lại.



Lời bàn:

Thế mới biết, ở đời lắm chuyện lạ lùng. Song việc hồ nữ bán trà, âu cũng là một việc kỳ duyên vậy

 

 

Tổng hợp các bài của Voz ngoại truyện:

Bài viết khác
Bố kể cho Sam

Bố kể cho Sam

Bởi Fang.2F
January 17, 2020 · 1 phút đọc

Viết cho con gái

Viết cho con gái

Bởi Fang.2F
July 14, 2017 · 1 phút đọc

Chia sẻ suy nghĩ về việc học và viết

Chia sẻ suy nghĩ về việc học và viết

Bởi Fang.2F
January 15, 2015 · 1 phút đọc